Năm ấy 22, mình chẳng có gì ngoài tuổi trẻ…

Năm ấy 22, mình chẳng có gì ngoài tuổi trẻ...

Dành cho tuổi 22 khung trời thanh xuân rực rỡ – khoảng thời gian vừa tốt nghiệp, chưa có gì trong tay và đang chênh vênh giữa những ngã ba cuộc đời!

Có người em năm nay hăm hai nói với tôi; dạo gần đây không hiểu sao cuộc sống xung quanh cứ chậm lại, chênh vênh cứ thế ập đến. Đứng giữa những lựa chọn của cuộc đời, rốt cuộc sau khi tốt nghiệp nên rời đi hay ở lại; chỉ thế thôi cũng đủ để thao thức suốt đêm dài. Nhớ lại ngày ấy, tôi cũng đâu khác gì…

22 tuổi ấy mà, chưa già nhưng cũng chẳng còn trẻ để mải chơi đùa trong khi thanh xuân đang dần trôi qua. 22 tuổi, băn khoăn mãi giữa công việc liên quan đến thứ mình đã học hay chạy theo đam mê của bản thân?

Thật ra trước đây tôi cũng chưa từng nghĩ tuổi 22 lại khó khăn đến vậy; đôi khi tôi cảm giác mọi thứ sắp đổ sập xuống. Tốt nghiệp xong, cầm tấm bằng và đối diện với hai từ “thất nghiệp”, thực sự rất đáng sợ. Có lẽ đây cũng là cảm giác chung của những ai đang ở độ tuổi 22, chênh vênh đủ đường!

Lại trong một khoảnh khắc ngắn nào đó; khi đang đi giữa phố đông, bất giác tôi cũng muốn rời bỏ nơi này. Thành phố này tưởng rộng lớn nhưng hóa ra lại chật chội đến vậy. Bạn đã bao giờ trải qua cảm giác tổn thương trái tim, tình yêu đứt gãy khi đang ở trong giai đoạn chênh vênh nhất của cuộc đời chưa?

Quả thật chẳng dễ chịu một chút nào đâu. Ừ thì đau một chút, khóc lóc một chút rồi gạt nước mắt để tập trung thực hiện những hoài bão tuổi trẻ. Và rồi tôi hiểu rằng cô đơn không đáng sợ; thất nghiệp mới đáng lo; điều nên làm khi tuổi 22 gõ cửa chính là nghiêm túc cố gắng cho tương lai của chính mình.

Mấy người bạn của tôi thường bông đùa rằng; sinh viên là quãng thời gian để có một tình yêu đúng nghĩa. Ấy vậy mà khi vừa tiễn biệt một đoạn thanh xuân ở giảng đường thì tình yêu cũng rời đi. Thành phố này, chẳng đủ luyến lưu để giữ chân tôi ở lại nữa rồi.

Chẳng phải vì cô gái 22 tuổi không dũng cảm đối mặt với tất cả. Mà bởi tôi vốn dĩ không thuộc về nơi này. Cuộc sống làm gì cho chúng ta quyền lựa chọn; như lúc này chẳng hạn, cảm thấy bản thân thật bất lực, bất lực ghìm nước mắt để bớt đau lòng.

22 ấy mà, thi thoảng lại hoài niệm về quãng đường đã qua. Vì ít nhất đó là thanh xuân tươi đẹp nhất của đời người. Tôi không hối tiếc những điều đã qua, chỉ mong những ngày sau an yên gõ cửa.

Tuổi 22, bớt lại những mộng mơ, đôi khi chúng ta phải chọn một công việc thực tế để nuôi sống bản thân những ngày vừa ra trường thay vì theo đuổi niềm đam mê huyễn hoặc nào đó. Đây cũng là tuổi của những sai lầm; nhưng sai thì hãy phủi bụi mà đứng dậy. Bởi cuộc sống vốn dĩ là cuộc chạy đua không ngừng nghỉ.

Tuổi 22, yêu ai cũng đừng vội vàng, cứ chậm rãi và cẩn trọng. Bởi thà cô đơn chứ nhất định đừng ở bên sai người; như thế chính bạn là người nhận về rất nhiều thương tổn đấy!

Tuổi 22, chúng ta lựa chọn một mình nhiều hơn. Một mình lang thang; một mình đi ăn; đi cà phê và rồi một mình vượt qua những chuyện vui buồn của đời sống thường nhật. Rồi thì dần dần chuyện ở một mình chẳng còn là điều đáng bận tâm với một cô gái 22 tuổi nữa đâu.

Theo một cách nào đó tôi vẫn yêu thành phố này một cách trầm lặng; dù nhịp sống ồn ào chẳng mấy dễ chịu. 22 tuổi, bạn có phân vân giữa việc ở lại nơi này hay rời đến nơi khác. Ừ thì tuổi trẻ là trải nghiệm nên hãy cứ can đảm lên.

Vừa mới ra trường, chênh vênh là điều không thể tránh khỏi nhưng điều quan trọng chính là thái độ của chúng ta đối mặt với những khó khăn ấy. Mạnh mẽ lên, vì sau tất cả mọi chuyện rồi cũng ổn thôi…

Tuổi 22 của chúng ta dù nhiều vấp ngã nhưng ít nhất trên quãng đường thanh xuân ấy đã ghi dấu những ký ức thật đẹp, thật ngọt ngào!

Và năm ấy 22, đôi khi mình thấy chẳng có gì trong tay nhưng thực ra mình còn cả bầu trời tuổi trẻ.