Tình yêu công sở luôn là một chủ đề thú vị. Yêu đồng nghiệp thì lo lắng, yêu cấp dưới thì căng thẳng. Vậy sẽ thế nào nếu có một ngày bạn yêu hẳn… sếp của mình
- Tình yêu công sở: Lắm chuyện oái ăm nhưng thi vị chẳng kém!
- Cách để bảo vệ đời tư chốn công sở
- Thị phi chốn công sở – làm sao đối phó?
Câu chuyện tình yêu với một anh chàng tài giỏi, độc lập, biết kiếm tiền chính là niềm mơ ước của nhiêu cô gái. Tuy nhiên nếu thêm vào một dữ kiện nhỏ nữa thì tình yêu trong mơ bỗng nhiên lại hoá ra trắc trở.
Điều này hoàn toàn đúng với cô bạn dưới đây, khi chàng trai tài giỏi độc lập ấy chính là … sếp.C
Yêu sếp là một … tai nạn ngoài ý muốn
Từ trước tới nay mình luôn là một đứa cố gắng phân định rạch ròi giữa chuyện công việc và đời tư. Mình không bao giờ đem chuyện riêng lên văn phòng, cũng không mấy khi tâm sự với ai. Tình yêu công sở là viễn cảnh tồi tệ nhất mình có thể nghĩ tới với mindset của bản thân.
Đùng một cái, công ty có sếp mới.
Anh ấy là một người vừa giỏi chuyên môn lại có tài lãnh đạo, thực sự là người sếp làm mình nể phục. Rồi từ nể phục, ngưỡng mộ trở thành cảm mến rồi tình yêu bao giờ không biết.
Những buổi làm việc muộn hai anh em quan tâm nhau, rồi thì anh ấy tỏ tình, mình suy nghĩ rất lâu, và đồng ý. Công việc quan trong, nhưng không thể vì thế mà từ bỏ người đàn ông của cuộc đời.
Từ một nhân làm việc nguyên tắc như một cỗ máy, đùng cái mình phá vỡ hết tất cả, yêu hẳn … sếp.
Cây kim trong bọc lâu ngày cũng phải … lòi ra
Thời gian đầu mình chọn phương pháp yêu “kín”. Ở công ty giữ khoảng cách, ít tiếp xúc, ít chuyện trò.
Nhưng cảm xúc là thứ khó kiểm soát nhất. Có những ngày hai đứa cãi nhau, tới công ty gặp mặt hậm hà hậm hực. Cũng có những lúc vô ý thân mật. Khiến mọi người bắt đầu để ý.
Tin đồn về mình và sếp bắt đầu nhen nhóm. Mình bắt đầu nhận ra khi trong một buổi liên hoan công ty chị em trong phòng nhất quyết bắt mình lại ngồi gần sếp rồi buông lời trêu chọc.
“Cây ngay không sợ chết đứng”, phải không?
Bản thân cảm thấy không thể mãi dấu, mọi người đều lờ mờ nhận ra, cũng đã mệt mỏi với việc dè chừng, mình quyết định công khai.
Thời gian đầu thực sự cảm thấy rất thoải mái. Không còn phải bí mật, chẳng cần giấu diếm, bọn mình công khai đưa đón nhau tới công ty, cùng đi ăn, đợi nhau về, tất nhiên là sự thoải mái trong khuôn khổ làm việc. Anh ấy vẫn là một người sếp mẫu mực và mình vẫn hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.
Nhưng câu chuyện không đơn giản chỉ có vậy. Khi mình chính thức công khai yêu sếp, thái độ của mọi người thay đổi hoàn toàn.
Những buổi ăn trưa, trà chiều, tám công sở không còn chào đón mình nữa. Mọi người vô hình chung vạch ranh giới “người yêu sếp” và không còn cởi mở với mình như trước.
Nhưng cảm giác ức chế nhất chính là việc mọi người coi thường năng lực và thành tích của mình. Cho dù mình cố gắng thế nào thì ít nhiều vẫn bị dính lên người cái mác “được thiên vị”, “người yêu sếp mà”. Cho dù mình và anh ấy luôn tự ý thức với nhau không bao giờ để tình cảm riêng tư xen vào công việc.
Từ đó mình sinh ra tâm lý dè dặt, không còn dám lên tiếng, vô thức nhún nhường với mọi người trong văn phòng. Trong công việc cũng không dám tranh luận thể hiện gì nhiều, sợ mọi người đánh giá ỷ thế người yêu là sếp mà hách dịch.
Đỉnh điểm chính là lúc mình từ chối tham gia vào một dự án quan trọng của công ty chỉ vì nghe phong phanh rằng mình được chọn chỉ vì là người yêu sếp.
Anh người yêu (cũng là sếp) đã rất tức giận. Anh bảo đúng là anh tiến cử mình nhưng là vì mình có năng lực. Mình từ chối như vậy không chỉ là không công bằng với mình mà còn là không công bằng với anh nữa. Chúng mình cãi nhau một trận to.
Tình yêu luôn là một thứ thiêng liêng, nhưng mình không biết rằng tình yêu công sở, nhất là yêu sếp lại có thể trở thành điểm yếu của mình.
Mình và anh hiện vẫn còn bên nhau, nhưng tâm lý “yêu sếp” vẫn chưa thể cởi bỏ. Chỉ tự nhủ với bản thân phải luôn cố gắng, nghiêm túc để được mọi người ghi nhận.