Nhật ký bay của một tiếp viên hàng không: “Tôi đã từng rất ghét và hối hận khi làm nghề này…” (P.1)

Mỗi năm có hàng nghìn bạn trẻ thi tuyển tiếp viên hàng không với mong muốn trở thành thành viên của phi hành đoàn, đi khắp nơi trên thế giới, tiếp xúc với nhiều nền văn hoá khác nhau cùng mức thu nhập “khủng”. Tuy nhiên phía sau sự thật hào nhoáng mà người đời vẫn mặc định cho công việc này là những tâm sự, suy nghĩ hoàn toàn khác của người trong cuộc. Những mặt trái, đơn độc, những khinh miệt hay cả sự nguy hiểm luôn rình rập được tái hiện vô cùng rõ nét qua chính tâm sự của người trong cuộc dưới đây, sẽ giúp các bạn có thêm một góc nhìn khác về công việc này.

Phần 1: Kỳ thi khắc nghiệt và các khoá học siêu… khắc nghiệt

Thái Lan từng làm hẳn một bộ phim về nghề Tiếp viên hàng không mang tên “Cuộc chiến giữa những thiên thần”. Và cuộc chiến đó bắt đầu ngay từ vòng thi đầu tiên của kỳ thi tuyển chọn ra những “thiên thần” xinh đẹp và hào nhoáng; cuộc chiến trong chính nội tâm mỗi người cho tới tỷ lệ chọi và xác suất được chọn làm một trong những tiếp viên hàng không của hãng.

Kỳ thi để trở thành tiếp viên hàng không hiện lên vô cùng chân thực và cũng đầy chông gai qua lời kể của nhân vật chính như sau:

Hành trình khó khăn

“Tôi, trước khi trở thành tiếp viên hàng không là một sinh viên ngành du lịch. 4 năm ăn học với bằng khá ra trường, mang theo cái bằng TOEIC hơn 700 tôi đi xin việc khắp nơi . Có chỗ, người ta còn không tin cái bản CV và đơn xin việc tiếng Anh là do tôi viết. Người ta bảo hồ sơ tôi đẹp rồi thở ngắn thở dài rồi chỉ tôi đống hồ sơ nhiều ứng viên khác nộp.

Tôi có nhìn sơ qua, họ hầu hết đều không bằng hồ sơ của tôi, nên tôi từng hiểu nhà tuyển dụng… cần tiền….. tôi từ bỏ vì thấy nó không đáng… 

Nhà tôi không có điều kiện khá giả, tôi vào ngành này, ban đầu… thực chất là vì tiền chứ chẳng có đam mê gì. Tôi muốn có tiền cho bố mẹ đỡ vất vả, tôi muốn có tiền do tự tay tôi làm ra. Tôi muốn trả công ơn cho bố mẹ để họ có chút tiền về già và bước qua cái quá khứ đã từng vất vả nuôi heo, cơm nước cho cả nhà khi mới học cấp 2, ra chợ bán hàng với mẹ ngày Tết vất vả .

Tôi đi làm với lý lịch rất là nông dân nên không phải ai làm tiếp viên hàng không đều xuất thân con ông cháu cha nhà giàu như người ta nói đâu.

Lúc mới tốt nghiệp đại học, đã có lúc tôi cầm hồ sơ đi xin việc chỗ khác, người ta phỏng vấn tiếng Anh đã đời rồi tuyển tôi vào làm nhưng lương bèo quá dù đó là khách sạn 4 sao… Cuối cùng , tôi bỏ ngành tôi học để chọn cho mình con đường tôi chưa bao giờ trải nghiệm – tiếp viên hàng không.

Nhớ lại ngày đó, chú tôi bảo tôi thi vào tiếp viên hàng không của Vietnam Airlines đi. Tôi tự ti lắm. Dù tiêu chuẩn về TOEIC, ngoại hình đủ nhưng cứ ngại. Hầu hết người ta con nhà có điều kiện, còn mình thì…

Nhưng rồi, cuối cùng nấn ná mãi tôi cũng nộp hồ sơ đi dự thi.

Lần đầu tiên tôi đi dự phỏng vấn xin việc mà khổ cực đến vậy. Vào Sài Gòn hoa lệ, mấy anh em ở chung một căn phòng thuê chưa đầy 30m2. Còn vài ngày nữa đến lịch thi phỏng vấn, cô bé em gái kết nghĩa của anh trai chở tôi đi chọn váy. Chọn mãi cũng được cái váy công sở, mỗi tội nó hơi ngắn sau khi sửa. Mặc váy ngắn thì phải tẩy lông chân, cô em dẫn tôi đi spa, đây là lần đầu tiên tôi đi spa. Lần đầu tiên làm chuyện ấy, tôi rát gần chết. Cái chỗ lột lông nó đỏ tấy lên sợ thật. Nhưng phải chịu thôi, chứ cạo thì nó còn mọc như đàn ông.

Rồi ngày phỏng vấn cũng tới. Sáng sớm 5h30 hí hửng ra quán make up (hãy nhớ là tôi ra quán nhé vì tí nữa thôi, các bạn sẽ thấy tôi nói dối ban phỏng vấn ). Tôi có bao giờ make up đâu. Cả 4 năm đại học chất phác đơn giản lắm. Cùng lắm là bôi son chống nẻ, điệu lắm nữa thì “choẹt” tí son môi cho đỡ tái mặt thôi

Họ make up, dính lông mi giả rồi chuốt mascara cho tôi mà chảy nước mắt tùm lum như khóc.

Rồi búi tóc lên, trông tôi như cô nàng công sở. Chân váy ngắn đeo dép cao gót… Lần đầu tiên tôi thấy mình sexy đến vậy. Nhưng vẫn may, mình không làm công sở.

Bắt đầu kỳ thi

“7h30, tôi qua đoàn tiếp viên ở 117 Hồng Hà – Tân Bình đứng xếp hàng nghe thể lệ rồi lấy số báo danh chờ phỏng vấn.

Trước giờ, tôi cứ nghĩ là cũng ít người dự thi lắm. Nhưng không, đông như quân Nguyên. Hèn gì mỗi vòng, người ta phỏng vấn 1 tuần liên tục, mỗi ngày 2 ca, mỗi thí sinh tầm vài phút mà…. mãi vẫn chưa xong.

Ngồi chờ đến số của mình mà tôi rũ rượi, mệt và đói lả. Giữa trưa rồi, vẫn chưa xong. Bên ngoài ai cũng hết rôm rả hỏi bài nhau như lúc đầu rồi, cứ thấy ai phỏng vấn xong là tụm lại hỏi han “Bị hỏi câu gì đó”, rồi tra Google đáp án, rồi ” có giống câu đứa trước không? ” , rồi… ” sao mà khó thế “… còn khó hơn thi hoa hậu nữa, 1 cô gái vừa phỏng vấn xong bức xúc bỏ về giữa đám đông còn lại ngơ ngác … 

Thư ký ra gọi số báo danh tôi vào phỏng vấn. Chị cười, bảo tôi vào… cảm giác lạ lẫm và có chút hơi choáng, hơi lo sợ…

Tôi hít một hơi thật sâu, từ từ mở cửa, đẩy thật nhẹ; quay lưng lại đóng thật nhẹ, rồi nhẹ nhàng bước vào. Trước mắt tôi là bộ 7 ban giám khảo lừng danh; và bên phải tôi là anh trợ lý cùng máy đo chiều cao cân nặng. Họ soi từng động tác đóng mở cửa và cách đi lại của tôi. Tôi thật sự có tí run. Họ gọi tôi tiếp bước, và dừng trước cái vạch màu vàng kẻ sẵn. Họ yêu cầu tôi giới thiệu bản thân.

“Em xin gửi lời chào tới các anh các chị ban giám khảo. Lời đầu tiên xin chúc các anh các chị một ngày tốt lành và làm việc hiệu quả. Em tên Lê Thu Hằng (tên nhân vật đã được thay đổi), và sau đây em xin phép được giới thiệu đôi chút về bản thân… “

Dùng kỹ năng thuyết trình ở giảng đường đại học, tôi vừa giới thiệu vừa nhìn qua mặt tất cả họ . Đang giữa chừng bỗng có một anh giám khảo hỏi tôi bằng tiếng Anh: “Em học ngành du lịch ở Đại học Đà Lạt hả? Giả sử anh là khách du lịch; đến Đà Lạt chơi, em có thể giới thiệu cho anh đôi chút về du lịch Đà Lạt không?”

Tôi cười, lặp lại câu hỏi và bắt đầu xin phép trả lời câu hỏi của mình. Lạ kì. Theo thể lệ dự thi, vòng 1 cân đo chiều cao cân nặng; giới thiệu bản thân và xem ngoại hình mà… sao tôi lại bị hỏi tiếng Anh nhiều thế… Đúng là mỗi người vào phỏng vấn không ai giống ai.

Trả lời xong, ai cũng nhìn tôi, người thì gật gật cái đầu tỏ ý tâm đắc. Người thì cứ nhìn tôi cười cười; người thì cứ cầm bộ hồ sơ của tôi nhìn và ghi chép; còn Cô đoàn trưởng thì gỡ cái kính ra ngắm tôi. Cô bảo tôi quay qua quay lại, nhe răng cười thử. Cô nói tôi về mài cái răng số 3 lại cho đẹp. Cô hỏi :”Em tự trang điểm hay ai trang điểm cho em? ” 

-“Dạ, em tự trang điểm và nhờ bạn búi tóc ạ” (tôi nói dối… cũng không biết vì sao; nhưng mãi sau này tôi mới biết trang điểm là kỹ năng ban giám khảo chấm điểm).

Xong xuôi, ban giám khảo yêu cầu tôi ra chỗ máy cân đo . Họ không dùng tới máy để đo; mà dùng thước dây đo đến xoáy đầu. Vì thế ở ngoài tôi cao 1,64m thì vào đây hụt mất 2cm. Hèn gì nhiều bạn ở ngoài đủ chiều cao, vào đây bị thiếu. Cuối cùng ban giám khảo thông báo tôi về chờ kết quả vòng 1 trong vài ngày tới…

Tôi cúi chào họ ra về, nhẹ nhàng bước, nhẹ nhàng đóng cửa. Các thí sinh nhoi nhoi hồi nãy túm lại hỏi tôi, họ thốt lên: “Ghê vậy. Bắt giới thiệu du lịch Đà Lạt bằng tiếng Anh luôn rồi á”. Tôi cười cười rồi về, không quên chúc những người ở lại thi cho tốt…”

  (Còn tiếp…)